Bây giờ đã là 23h30, Chiến Binh cùng Phù Thủy và người đẹp dịu dàng Tiên Nữ dắt tay nhau lên chuyến tàu cuối cùng để rời thành phố MU FPT sang miền đất đầy thử thách của thành phố MU PHUONG HOANG . Chuyến tàu sắp khởi hành thì thuyền trưởng Marlon nhắc nhở mọi người nên mang theo Wing và để tất cả đồ linh tinh ở lại vì chuyến tàu quá đông người di cư, chỉ chở được người không chở được đồ.
Tất cả đều hồ hỡi chờ tàu khởi hành và đồng thanh nói:
- Chúng tôi để lại tất cả, sang đó sẽ làm lại từ đầu
Thuyền trưởng Marlon ra lệnh cho máy trưởng Goblin:
-Mọi người đã "cống nộp" Chao đầy đủ cho cái máy xoay hoạt động chưa?
Máy trưởng Goblin trả lời với vẻ rất tự hào:
-Ngoài sự mong đợi của ngài Thuyền trưởng đáng kính của tôi à, ngoài số C tự nguyện cống nạp, tôi còn 1 số C "nhậu" được của 1 số Đại pháp sư khi họ xoay vé Bc7 và Dv6
Tàu cất 3 tiếng dài báo hiệu rời bến, Thủy thủ lính canh đã dùng hết sức kéo cái neo to vật vã lên, người toát đầy mồ hôi. Chuyến đi bắt đầu từ con rạch nhỏ ăn thông Lorencia và noria, rồi từ noria ra Đại Dương Atlans. Trời bắt đầu đổ cơn mưa đêm mùa dông bão. Nhưng trên boong rôm rã tiếng nói cười, nhìn như tất cả sự hân hoan đang hiện lên trên gương mặt họ bất chấp sự khắc nghiệt của thời tiết. Phù thủy lâng la lại gần trò chuyện với Tiên nữ:
-Sau khi đến Phục Hưng chúng mình sẽ làm 1 đội party nhé người đẹp
Tiên nữ nhỏ nhẹ trả lời:
-Khi anh còn là Phù thủy nhỏ bé thì chịu party với em, nhưng khi anh đã lột xác thành Đại Pháp Sư rồi thì em sẽ cô độc 1 mình
Nghe thế chàng Chiến binh lân la lại gần:
-Hỡi người đẹp, nàng có chịu cùng ta sát cánh kề vai để chống lại con quỹ dữ Kundun không?
Suy nghĩ 1 hồi Tiên nữ đáp lại rằng:
-Em rất sẵn lòng, nhưng anh phải chia cho em đồ đó nhe
Chiến binh đáp nhanh:
-Anh chỉ cần có em mà thôi, vật chất chỉ là phù du,tình cảm mới là mãi mãi
Mưa vẫn không ngừng rơi thời tiết đang xấu dần, có chiều hướng phát triễn thành bão. Khi tàu sắp vùng Biễn Tarkan nước, tàu phải đi sang "bãi San Hô" đầy nguy hiễm. Thuyền trưởng Marlon ra lệnh từ trên buồng lái cho máy trưởng Goblin
-Giảm tốc độ, chúng ta sắp vào khu vực đầy rẫy san hô
Nhưng "xui cho Lan" máy trưởng của chúng ta đang say sưa với số Chao "phù phép" mà có, nên sao lãng nhiệm vụ không cho tàu giảm tốc độ như mệnh lệnh của Thuyền trưởng. Kết quả là tàu va vào san hô thủng 1 lỗ to tướng. Tàu bắt đầu chìm dần. Chiến Binh nghĩ mình bơi khỏe nên rất bình tỉnh chạy vào khoang điều khiển hỏi Thuyền trưởng Marlon:
-Thưa thuyền trưởng, từ đây cách đất liền bao xa
Thuyền trưởng trả lời trong lo âu:
-Khoảng gần 2 dặm thôi
Khuôn mặt Chiến Binh tươi tỉnh hẳn lên với nụ cười và tiếp tục nói:
-Thưa ông, về hướng nào ạ?
Vì lúc đó sóng gầm to thuyền trưởng không nghe thấy câu hỏi nên Chiến Binh nhắc đi nhắc lại, cố nói cho thật rõ.
-Về hướng Bắc ạ? Hướng Nam, hướng Đông hay hướng Tây?
Thuyền trưởng Merlon trả lời với giọng buồn thiu: “Hướng đi xuống”
Thế là con tàu bắt đầu chìm dần trong sự vô vọng, tất cả mọi người đã bỏ lại Wing nên bây giờ kết cục thật bi thảm
Con quạ của Chúa tể di săn cá vô tình thấy hết mọi việc liền bay về Pháo Đài Sói nơi Chúa tể đang cỡi ngựa đứng trên vách đá mắt ngước nhìn về nơi phương trời xa xăm, lòng buồn muốn khóc:
-Bọn họ đã sang thành phố mới bỏ lại mình, tủi cho kiếp nghèo, mà thôi sang bên đó cuộc sống của Chúa tể cũng chẳng khá hơn
Con quạ bay về "phục mệnh" báo lại toàn bộ sự việc xảy ra,Chúa tể mừng thầm trong bụng:
-May là không đi chứ là chung số phận với họ rồi
Câu chuyện này mình suy nghĩ khá lâu đễ đặt ra MU nao ko la MU chu yeu vui hay doan ket la tren het
Tất cả đều hồ hỡi chờ tàu khởi hành và đồng thanh nói:
- Chúng tôi để lại tất cả, sang đó sẽ làm lại từ đầu
Thuyền trưởng Marlon ra lệnh cho máy trưởng Goblin:
-Mọi người đã "cống nộp" Chao đầy đủ cho cái máy xoay hoạt động chưa?
Máy trưởng Goblin trả lời với vẻ rất tự hào:
-Ngoài sự mong đợi của ngài Thuyền trưởng đáng kính của tôi à, ngoài số C tự nguyện cống nạp, tôi còn 1 số C "nhậu" được của 1 số Đại pháp sư khi họ xoay vé Bc7 và Dv6
Tàu cất 3 tiếng dài báo hiệu rời bến, Thủy thủ lính canh đã dùng hết sức kéo cái neo to vật vã lên, người toát đầy mồ hôi. Chuyến đi bắt đầu từ con rạch nhỏ ăn thông Lorencia và noria, rồi từ noria ra Đại Dương Atlans. Trời bắt đầu đổ cơn mưa đêm mùa dông bão. Nhưng trên boong rôm rã tiếng nói cười, nhìn như tất cả sự hân hoan đang hiện lên trên gương mặt họ bất chấp sự khắc nghiệt của thời tiết. Phù thủy lâng la lại gần trò chuyện với Tiên nữ:
-Sau khi đến Phục Hưng chúng mình sẽ làm 1 đội party nhé người đẹp
Tiên nữ nhỏ nhẹ trả lời:
-Khi anh còn là Phù thủy nhỏ bé thì chịu party với em, nhưng khi anh đã lột xác thành Đại Pháp Sư rồi thì em sẽ cô độc 1 mình
Nghe thế chàng Chiến binh lân la lại gần:
-Hỡi người đẹp, nàng có chịu cùng ta sát cánh kề vai để chống lại con quỹ dữ Kundun không?
Suy nghĩ 1 hồi Tiên nữ đáp lại rằng:
-Em rất sẵn lòng, nhưng anh phải chia cho em đồ đó nhe
Chiến binh đáp nhanh:
-Anh chỉ cần có em mà thôi, vật chất chỉ là phù du,tình cảm mới là mãi mãi
Mưa vẫn không ngừng rơi thời tiết đang xấu dần, có chiều hướng phát triễn thành bão. Khi tàu sắp vùng Biễn Tarkan nước, tàu phải đi sang "bãi San Hô" đầy nguy hiễm. Thuyền trưởng Marlon ra lệnh từ trên buồng lái cho máy trưởng Goblin
-Giảm tốc độ, chúng ta sắp vào khu vực đầy rẫy san hô
Nhưng "xui cho Lan" máy trưởng của chúng ta đang say sưa với số Chao "phù phép" mà có, nên sao lãng nhiệm vụ không cho tàu giảm tốc độ như mệnh lệnh của Thuyền trưởng. Kết quả là tàu va vào san hô thủng 1 lỗ to tướng. Tàu bắt đầu chìm dần. Chiến Binh nghĩ mình bơi khỏe nên rất bình tỉnh chạy vào khoang điều khiển hỏi Thuyền trưởng Marlon:
-Thưa thuyền trưởng, từ đây cách đất liền bao xa
Thuyền trưởng trả lời trong lo âu:
-Khoảng gần 2 dặm thôi
Khuôn mặt Chiến Binh tươi tỉnh hẳn lên với nụ cười và tiếp tục nói:
-Thưa ông, về hướng nào ạ?
Vì lúc đó sóng gầm to thuyền trưởng không nghe thấy câu hỏi nên Chiến Binh nhắc đi nhắc lại, cố nói cho thật rõ.
-Về hướng Bắc ạ? Hướng Nam, hướng Đông hay hướng Tây?
Thuyền trưởng Merlon trả lời với giọng buồn thiu: “Hướng đi xuống”
Thế là con tàu bắt đầu chìm dần trong sự vô vọng, tất cả mọi người đã bỏ lại Wing nên bây giờ kết cục thật bi thảm
Con quạ của Chúa tể di săn cá vô tình thấy hết mọi việc liền bay về Pháo Đài Sói nơi Chúa tể đang cỡi ngựa đứng trên vách đá mắt ngước nhìn về nơi phương trời xa xăm, lòng buồn muốn khóc:
-Bọn họ đã sang thành phố mới bỏ lại mình, tủi cho kiếp nghèo, mà thôi sang bên đó cuộc sống của Chúa tể cũng chẳng khá hơn
Con quạ bay về "phục mệnh" báo lại toàn bộ sự việc xảy ra,Chúa tể mừng thầm trong bụng:
-May là không đi chứ là chung số phận với họ rồi
Câu chuyện này mình suy nghĩ khá lâu đễ đặt ra MU nao ko la MU chu yeu vui hay doan ket la tren het